Hồi mới qua Mỹ, lần đầu thấy
tấm bảng ghi là Estate Sale cắm ở góc đường, tôi đoán là một hình thức
bán bớt đồ cũ trong nhà. Như bày bán ở Garage thì gọi là Garage Sale;
bày bán ở sân sau nhà thì gọi là Yard Sale; dọn nhà thì người ta bán bớt
những thứ không tiện đem theo với bảng cắm là Moving Sale, còn Estate
Sale… chắc cũng tương tự. Tự dặn là về phải tra tự điển, nhưng rồi tôi quên
luôn! Nhớ lại những ngày mới đến Mỹ, ra đường thấy chữ gì không hiểu thì cứ nhủ
lòng về tra tự điển, nhưng bao giờ cũng quên nhiều hơn là nhớ.
Cho tới một hôm tình cờ nghe
cô bạn Mỹ làm chung kể chuyện, tôi mới hiểu chính xác Estate Sale là bán sạch
gia tài. Cổ kể là vợ chồng cổ mua được bộ bàn ăn thuộc loại đắt tiền, còn rất
mới, nhưng với giá chỉ một phần mười giá trị thực của bộ bàn ăn đó. Theo cô ấy
cho biết, bộ bàn ăn trị giá năm ngàn đồng, dù nó chỉ còn mới được tám mươi phần
trăm, nên có phải mua với giá một, hai ngàn đồng, cô ấy cũng đồng ý mua. Vậy mà
vợ chồng cô ấy mua được với giá chỉ năm trăm đồng, từ một căn nhà treo bảng
Estate Sale. Cô ấy phải ghi xuống giấy ngày, giờ và địa chỉ của căn nhà đó. Rồi
thông báo cho chồng cô ta biết trước mấy ngày để đến đúng hôm đó, hai vợ chồng
phải dậy sớm mà đi xếp hàng. Khi lọt được vào ngôi nhà Estate Sale, cô nhanh
chóng quyết định, nhưng phải kể là may mắn nên cô đã mua được bộ bàn ăn thuộc
loại đắt tiền với giá quá rẻ.
Trò chuyện thêm với cô bạn,
tôi mới hiểu ra Estate Sale là bán toàn bộ đồ đạc trong nhà: từ ly tách muỗng
chén, đến quần áo, giường ngủ, tủ trà, bệ thờ; tới cả tranh, tượng, đồ kỷ niệm…
Nhưng giá bán của Estate Sale không rẻ như Garage Sale, Yard Sale, hay Moving
Sale vì không phải là đồ thừa trong nhà. Lý do bán hết các thứ trong nhà vì chủ
nhà phải vô viện dưỡng lão chẳng hạn; những người già neo đơn ấy không có thân
nhân để có thể cho lại, nên họ bán hết, bán sạch, với giá cao hơn bán đồ cũ, đồ
thừa của Garage Sale, Yard Sale, hay Moving Sale…
Và người Mỹ đi Estate Sale
như đi hội chợ, nhất là Estate Sale ở những khu nhà giàu. Ngay từ sáng sớm
thiên hạ đã xếp hàng ghi tên, xe đậu dài hai ba blocks đường. Tới giờ mở
cửa, người ta tranh nhau mua. Sau đó bưng bê nườm nượp, náo nức như được chia
của.
Câu chuyện về Estate Sale như
một hiểu biết thêm về đời sống Mỹ trong đầu óc mới tới định cư của tôi. Rồi
thời gian và cuộc sống cá nhân, gia đình quay cuồng theo cơm áo gạo tiền nên
chả nhớ gì tới Estate Sale nữa.
Cho tới một sáng cuối thu, đã
bảy giờ nhưng mặt trời còn chưa ló dạng. Không gian yên ắng tới chỉ nghe mỗi
tiếng đồng hồ tích tắc trên tường. Ngoài cửa sổ, sương còn phủ ngọn đồi sau nhà
mờ ảo màu lá vàng phai. Không gian đẹp nhưng buồn quá, nhất là cái lạnh đã len
lỏi về, đậu trên những ngón tay cảm giác điêu tàn.
Tôi đi thay quần áo để lên
đường, đi giúp một ông bạn già. Hôm nay ổng bán Estate Sale. Tuy hẹn chín giờ
nhưng tôi đi sớm để có thời gian ngồi uống với ông bình trà. Bởi đêm qua thao
thức về ông, tôi nghĩ sau hôm nay, có thể là lần cuối tôi gặp ông trong đời. Nhớ
lại, tôi quen biết ông chừng năm, bảy năm trước, dịp tôi phỏng vấn Cựu Thiếu
tướng Đỗ Kế Giai ở Trung tâm sinh hoạt cao niên trong thành phố. Bữa đó, chính
ông đã đến bắt tay tôi trước, hỏi tôi có phải là Phan mà ông thường đọc đó
không? Tôi có cảm tình ngay với một người lớn tuổi, hiền lành, đôn hậu. Tình
thân chưa có nhưng lòng cảm mến thì nhiều, tôi cho ông số điện thoại để tiếp
tục nói chuyện vào dịp khác bởi tôi đang bận với cuộc phỏng vấn…
Rồi tình thân nảy nở sau
những lần ông mời tôi đi uống cà phê, rất thỉnh thoảng, nhưng ông thực sự có
hiện diện trong tôi như một người bạn mà tôi thường tự trách là ít thăm hỏi
ông, hay mời ông đi uống ly cà phê. Giao tiếp với người già chỉ mất ít thời
gian mà được lợi rất nhiều về kiến thức và kinh nghiệm sống. Biết thế, nhưng
khi có thời gian rảnh thì tôi vẫn đi chơi với bạn trẻ nhiều hơn; Chỉ khi cần
hỏi, là cần tới người già thì tôi mới nhớ tới ông, gọi ông, mời ông đi uống ly
cà phê… để hỏi. Tôi là một con người hiện đại qua cách tìm thông tin là biết
hỏi ai; và ông bạn già là người thuộc thế hệ cũ qua việc sẵn sàng cho không
kiến thức, kinh nghiệm tích lũy cả đời. Sự cho và nhận co giãn theo tuổi đời
thì tôi co ông giãn. Đó là ý nghĩ hôm trời mới chớm thu, tôi gọi ông, mời ông
đi uống ly cà phê vào một sáng cuối tuần. Hôm đó, tôi không có gì để hỏi ông mà
chỉ là bỗng nhớ tới một người bạn mà quỹ thời gian của người đó không còn nhiều
nên tôi dành thời gian rảnh rỗi có được cho ông.
Hôm đó ông nói với tôi là,
“…anh cũng đã già.” Tôi tin nhận xét của ông vì tôi đã vừa từ chối bạn bè trang
lứa rủ nhau đi nông trại của một người bạn từ sáng sớm để hạ một con dê và nhậu
tới chiều. Chắc chắn là một cuộc vui, nhưng rồi cuộc vui nào cũng tàn. Bạn bè
chưa già thì còn dịp khác để gặp. Nhưng ông bạn già hiu hắt như gió thu, hôm
tình cờ gặp nhau ngoài chợ, lòng tôi bất an sau khi chia tay…
Hôm đầu thu đó, hỏi thăm ra
mới biết, vợ ông đã qua đời hồi hè. Ông không cho tôi biết vì bà đi thăm con
gái với cháu ngoại bên Cali, bị đột qụy và mất luôn ở bên ấy. Ông muốn đưa bà
về Dallas để lo ma chay vì bà đã sống ở Dallas mấy chục năm. Nhưng người con
trai ông sống ở Dallas thì lại muốn em gái lo ma chay cho mẹ luôn bên Cali cho
tiện. Cái lý của anh ta đưa ra là chết ở Mỹ thì lo ma chay ở đâu cũng chỉ là
cái nhà quàn như nhau…
Tôi chỉ quen biết ông như một
người viết và một độc giả, chưa bao giờ tôi uống với ông một ly bia vì ông
không rượu bia, không thuốc lá. Nhưng hôm đầu thu đó, ông tự tay mượn điếu
thuốc lá đang cháy dở trên tay tôi; ông hút một hơi thuốc thật sâu, rồi trả lại
tôi. Tôi sợ ông sặc, nhưng ông không sặc như tôi sợ. Ông nhả khói chậm rãi, và
chìm vào tâm sự, “Tôi chưa bao giờ nói với anh, cũng không nghĩ tới chuyện nói
với ai. Nhưng nỗi buồn trong tâm khảm tôi lớn dần như mầm bệnh ung thư tới hồi
bộc phát. Tôi biết là trước sau gì cũng chết, tôi không sợ chết, chỉ buồn lòng
người làm cha mà không biết dạy con mình…”
“…Vợ chồng tôi chỉ có hai
người con. Lo được cho thằng lớn ăn học tới ra đại học không phải nợ tiền học
đồng nào. Nó đi làm, lãnh lương cất riêng vào trương mục nhà băng của nó. Ngày
ngày vẫn về nhà ăn, ở, cha mẹ lo. Nó cho đó là lối sống Mỹ, và nó chọn cách
sống ấy.
"Cha mẹ đừng tọc mạch
vào thu nhập của con cái". Nhưng khi nó muốn lấy vợ thì nó chọn lối sống
của người Việt là dù sống ở đâu trên địa cầu thì chuyện cưới hỏi của con cái,
cha mẹ người Việt cũng đứng ra lo cho con.
Thế là vợ chồng tôi lo cưới
vợ cho con trai. Tôi không lấy gì làm buồn lòng vì cha mẹ tôi cũng đi cưới vợ
cho tôi khi xưa. Nhưng rồi con tôi muốn mua nhà. Nó trình bày với vợ chồng tôi,
nó mua nhà trăm rưỡi, cần mượn nhà băng một trăm ngàn, nếu trả trong ba mươi
năm thì tổng số tiền nó phải trả cho nhà băng lên tới ba trăm ngàn. Nghĩa là
một trăm ngàn vốn với hai trăm ngàn tiền lời trong ba mươi năm. Nó muốn cha mẹ
giúp đỡ cho nó mượn một trăm ngàn, để nó trả dứt căn nhà ngay khi mua, không
phải trả tiền lời cho nhà băng. Nếu nó phải trả ra số tiền ba trăm ngàn trong
ba mươi năm, thì mười năm cho một trăm ngàn. Nó sẽ trả cho cha mẹ một trăm ngàn
trong mười năm là khả năng có thể.
Tôi bắt đầu thất vọng về con
trai tôi. Vì gom hết tiền 401-K của cha mẹ thì đủ một trăm ngàn cho nó mượn. Vợ
chồng đã về hưu thì tiền già gói gém cũng đủ sống, nhưng tiền đâu lo cho con em
nó còn trong đại học để khỏi mượn nợ học như nó? Tôi suy nghĩ nhiều đêm, đằng
nào cũng mất con rồi! Đó là cái giá phải trả cho mưu cầu tương lai của con cái.
Tôi đưa nó đến Mỹ chứ tự nó đâu đi một mình được. Tôi sinh ra nó, chứ nó đâu tự
xuất hiện trên đời này được… Nhưng tôi thất bại trong chuyện dạy nó sống đùm
bọc với người thân. Tôi có lỗi đã để nó hấp thụ lối sống ích kỷ của xứ sở này.
Đằng nào tôi cũng mất con rồi. Nếu đồng ý cho nó mượn một trăm ngàn không tiền
lời là tôi đã thẳng thắn nhìn nhận mình thua cuộc; không bao giờ dạy được con
quay lại lối sống đùm bọc nhau của người Việt mình nữa. Nhưng từ chối nó… thì
tôi mất luôn vợ! Vì mẹ nào chả thương con, thương càng mù quáng tình mẫu tử
càng lên ngôi.
Nó trả lời cho tôi câu hỏi,
‘tiền đâu để lo cho em nó?’ ‘Thì ba mẹ lấy tiền con trả hàng tháng để lo cho
nó.’ Tôi định hỏi câu hỏi quan trọng nhất theo kinh nghiệm của tôi là, ‘Nhưng
con có chắc là con sẽ trả cho ba mẹ hàng tháng. Hay trả vài tháng… rồi quên
luôn?’
Tôi thương vợ tôi nên đã làm
điều tôi biết trước nhưng vẫn làm là tôi cho con trai tôi mượn một trăm ngàn. Vợ
tôi mất tinh thần nhiều năm sau đó vì đúng là nó không trả. Nhưng chúng tôi
được trời phật cho lại đứa con gái muộn màng. Nó là nguồn an ủi, niềm vui còn
lại cho vợ chồng tôi. Lúc nào nó cũng vui vẻ nói là ba mẹ chết rồi thì tài sản
cũng để lại cho anh em con thôi. Thì anh Hai cần trước thì anh Hai lấy trước.
Ba mẹ đừng có giận anh Hai nữa, chỉ tổn hao sức khoẻ cho ba mẹ thôi. Còn con,
nợ học thì ai đi học ở Mỹ mà không nợ. Chừng con ra trường thì con trả. Ba mẹ
đừng lo nữa…
Con bé lạc quan nói sao làm vậy.
Về sau, nó lấy chồng bên Cali nên về Cali sống. Vợ tôi muốn bán nhà, dọn về
Cali ở với con gái thì thằng con trai không cho đi vì bà nội phải ở Dallas để
trông con cho vợ chồng nó đi làm…
Đến cái chết đột ngột của mẹ
nó. Tôi muốn đưa bà ấy về Dallas để lo ma chay vì bà ấy sống ở đây đã như là
quê hương. Nó ngại tốn kém nên lý lẽ bất dung tình với cả cha mẹ. Tôi không
buồn sao được anh…”
Ôi, cái hôm đầu thu đó! Nhớ
lại sao mà buồn. Và tại sao lại có hôm nay, tôi đến giúp ông bạn bán Estate
Sale, bán hết gia tài một lần để giã biệt. Buổi chiều cuộc đời như không gian
thu tràn ngập lá vàng bay, những nảy nở mùa xuân, khoe sắc hạ, thu úa, đông về…
Người ta có sống tới trăm tuổi thì mùa thu thứ một trăm của cuộc đời cũng phải
rời bỏ ngôi nhà không cần bật đèn giữa nửa đêm cũng biết lối đi tới nơi muốn
tới; bán bỏ cả cái thìa khuấy ly cà phê mỗi sáng đã không thể nhớ nổi nó có
trong nhà từ bao giờ mà người gia chủ chỉ nhớ chắc là khuấy ly cà phê bằng cái
thìa khác sẽ không ngon; bức tranh mua garage sale có vài đồng bạc hồi mới qua
Mỹ, nhưng không có nó trên tường nhà thì cứ tưởng mình đang ở chơi nhà bạn, hay
nhà bà con chứ không phải nhà mình; đến tiếng cái đồng hồ nhà mình cũng khác
hẳn tiếng đồng hồ nhà khác mà chỉ có mình phân biệt được… lại
còn nắm đất quê hương trên bàn thờ, hồi ra đi mình mang theo để nhớ đường về.
Nhưng nó nằm im lặng đã bốn mươi năm. Bây giờ người đem nó đi còn gởi lại nắm
xương ở quê người thì nắm đất quê hương ấy trở thành oan nghiệt. Cho không ai
lấy, bán chẳng ai mua, mà ném qua cửa sổ thì hóa ra mình đã biến thành thú vật.
Tôi ứa nước mắt trên tay lái,
làm sao ông bạn tôi có thể sống sau hôm nay khi chính tay tôi bán hết những gì
đã gắn bó với ông cả đời. Tôi, chính tôi, đã tiếp tay thần chết sớm bắt ông rời
bỏ thói quen và kỷ niệm; rồi rời bỏ tới người thân; cuối cùng là rời bỏ cuộc
đời… Nhưng nhớ lại tâm sự đầu thu của ông, ông đi dự đám tang của vợ ông bên
Cali như người quen biết cũ, mấy chục năm vợ chồng còn lại cái trống không
trong lòng già; con trai ông đi dự đám tang của mẹ dửng dưng đến mức đường về,
anh ta nhắc ông trên phi cơ là ba phải làm di chúc căn nhà lại cho con, vì ba
đi đột ngột như má thì chính phủ lấy nhà…
Tôi nghĩ chắc anh ta không
chỉ muốn lấy căn nhà đã trả hết mà muốn lấy luôn cả phần bảo hiểm nhân thọ của
cha nên mới chọc giận ông đúng thời điểm tinh thần và thể lực của ông suy kiệt
nhất sau mấy ngày đám tang bên Cali. Tôi biết anh ta, có gặp mặt vì Dallas đâu
có mấy nhà hàng của người Việt. Nhưng chưa chào hỏi anh bao giờ để cất giữ bí
mật cho cha anh – là bạn tôi. Anh là ai trong gia đình lớn của anh, gia đình
nhỏ của anh, trong xã hội anh đang sống… tôi không quan tâm tới địa vị hay tên
tuổi của anh ở địa phương. Tôi chỉ biết là tôi đã có lỗi với một người không có
lỗi gì với tôi là anh. Tôi đã đồng ý với con gái của ông bạn, dù chỉ nghe ông
kể, “…con còn phải đi làm và lo lắng cho gia đình con. Con không thể chăm sóc
cho ba mỗi ngày như má. Nhưng má mất rồi thì ba không thể ở một mình. Ba có
chuyện gì, không ai biết, không ai hay… làm sao con yên tâm. Con xin ba giao
hết nhà cửa cho anh Hai… muốn làm gì làm bên Dallas. Ba về Cali với con. Ba
phải ở viện dưỡng lão vì con không thể và không có thời gian để lo cho ba như
má. Nhưng vài hôm con sẽ có thời gian ghé thăm ba một, hai tiếng đồng hồ; con
nấu được gì ngon, con đem vô cho ba ăn… ba có chuyện gì, người chăm sóc cho ba
sẽ báo ngay cho con, con vô ngay với ba…”
Tôi có tào lao lắm không khi
khi không lên tiếng về chuyện nhà người khác? Tôi nói với ông hôm đầu thu, “Chia
buồn với ông về sự mất mát người thân nhất của ông mà tôi không biết, cho dù
ông có cho hay thì tôi chắc cũng không có điều kiện bay qua Cali để viếng tang
của bà. Thôi thì ngày nào còn sống hãy tính chuyện đời cho xong để êm xuôi khi
ra đi. Ông bà đã giúp con trai không phải nợ tiền học. Tôi tính nhanh là đã cho
anh ta năm chục ngàn. Ông bà cho mượn một trăm ngàn mua nhà – và không hoàn
lại. Vậy là ông bà đã cho con trai một trăm năm chục ngàn. Nên bây giờ ông bán
căn nhà đã trả hết mà ông đang ở, cũng cỡ một trăm năm chục ngàn. Số tiền đó
cho hết con gái, là công bằng với con cái.
Ông về Cali sống với đề nghị
của con gái là hoàn toàn hợp lý. Số tiền bảo hiểm nhân thọ của vợ ông, gởi con
gái để lo cho ba những ngày cuối đời ba, lo cả hậu sự cho ba. Thừa thiếu gì thì
tôi tin là con gái ông không tính toán với ông. Còn phần bảo hiểm nhân thọ của
ông thì di chúc lại cho con gái. Nhưng chỉ nhờ cô ta quản lý số tiền đó để về
sau chia đều cho hết cháu nội, cháu ngoại của ông bà. Cứ đứa nào vô đại học thì
được nhận một khoản tiền do ông bà để lại cho con cháu ăn học. Tôi biết, với đà
lạm phát và trượt giá ở nước Mỹ thì số tiền học bổng miễn hoàn lại cho con cháu
sẽ không nhiều, nhưng rất có ý nghĩa về mặt tinh thần với đời thứ ba của gia
đình ông trên nước Mỹ…”
Câu chuyện đầu thu mới đó mà
đã cuối thu rồi! Ông bạn tôi đúng là người độ lượng như tôi đã tin ông như thế!
Ông giao căn nhà cho con dâu để cho mướn kiếm thêm tiền chợ cho cháu nội ông
được sống sung túc hơn. Ông di chúc lại căn nhà cho con dâu của ông chứ không
bán. Giấy tờ xác quyết là tài sản riêng của con dâu, “để nhỡ… vợ chồng con xảy
ra chuyện bất trắc gì sau khi ba mất. Thì ba mẹ chỉ giúp được con một chỗ ở để
nuôi mấy đứa cháu nội của ba mẹ. Cảm ơn con.”
Ông cho hết con gái khoản
tiền bảo hiểm nhân thọ của mẹ cô ấy. Ông nghe tôi về khoản tiền bảo hiểm nhân
thọ của ông. Ông chỉ còn giữ lại hàng hà kỷ niệm trong từng đồ vật mà tôi đang
bán ra cho những người không quen biết. Thế nên mắt ông lạc thần trông theo
từng kỷ niệm vĩnh biệt ông lần cuối khi ra cửa một mái ấm gia đình đã tới hồi
kết.
Buổi sáng một ngày cuối thu
mà tôi sẽ không bao giờ quên hình ảnh một người đàn ông biệt xứ lúc cuối đời,
tay khép lại cánh cửa nhà mình lần cuối, bình thản nói với vợ, “thôi, mình đi
nghe em…” là di ảnh của bà mà ông kẹp ở nách để khoá cửa ra đi...
Ngoài đường, những trang trí
cho ngày lễ Halloween đã lên đèn dọc lối đi. Tôi nhìn ông thả bộ ra xe mà thấy
một kiếp người đến với cuộc đời cách nay tám mươi năm, chỉ có tiếng khóc là gia
tài thì hôm nay là món cuối cùng Estate Sale. Bởi ông trầm ngâm buổi sáng, thở
dài buổi trưa, rồi ngấn lệ buổi chiều theo từng kỷ niệm vĩnh biệt ông ra đi.
Nhưng cuối ngày ông lại mỉm cười với di ảnh vợ lúc khoá cửa, cái nháy mắt tinh
nghịch của ông với di ảnh bà là bằng chứng ông đến với cuộc đời này bằng một
tiếng khóc, nhưng khi ra đi ông đã đem theo một người tình. Tôi nhìn theo ông
ấy tan vào thế giới ma quỷ và màn đêm phủ về. Nhìn lại mình sau một ngày tiếp
tay thần chết, nách tôi kẹp chai rượu thần chết thưởng cho tôi nhưng quân sĩ của
thần chết đã giao lộn vào nhà một người không uống rượu nên phải nằm chờ tới
Estate Sale của ông bạn.
Tới Estate Sale của tôi, cũng
là kinh doanh từ vốn một tiếng khóc chào đời, tôi sẽ kẹp nách mang theo được gì
lúc ra đi? Chỉ biết chai rượu thường nhưng để lâu năm cũng ngon như nước cam
tuyền… từ đầu tiên mộng tới phiền muộn sau. Đâu đó là thơ Bùi Giáng. Nên, uống
xong ly rượu cùng nhau/ hẹn rằng mãi mãi quên nhau muôn đời… Khi hiểu được thơ
Bùi Giáng thì cuộc đời coi như đã tàn thu. Còn bạn?